Quảng Bình của tôi, không chỉ là miền đất “gió Lào cát trắng” kiên cường trong bom đạn, mà giờ đây, trong làn gió biển mơn man, lại quyến rũ đến lạ kỳ bởi vẻ đẹp thanh bình và những hương vị ẩm thực níu chân du khách. Ai đã từng đặt chân đến đây, chắc chắn sẽ mang theo một “vết thương” ngọt ngào mang tên: nhớ nhung.
Tôi đã “phải lòng” Quảng Bình không chỉ bởi những hang động kỳ vĩ, bờ biển dài miên man, mà còn bởi cái hồn ẩm thực mộc mạc, chân chất như chính con người nơi đây. Từ gánh cháo canh cá lóc đậm đà, chiếc bánh lọc trong veo thấy cả con tôm đỏ au, đến đĩa ram đẻn lạ miệng, nồi lẩu cá khoai nghi ngút khói… mỗi món ăn là một câu chuyện, một ký ức khó phai.
Hãy cùng tôi “mục sở thị” những “nốt nhạc” đặc sắc trong bản giao hưởng ẩm thực Quảng Bình này nhé:
Cháo Canh Cá Lóc:
Đừng vội nghĩ đến bát cháo sánh mịn thông thường. Cháo canh Quảng Bình là một “ca khúc” riêng biệt. Sợi bánh canh to bản, có nơi làm từ gạo lứt, nhai đã đời. Nước dùng thì thôi rồi, ngọt thanh vị cá lóc đồng, thêm chút cay nồng của tiêu, chút xanh tươi của hành ngò. Nhớ ngày còn bé, mỗi lần mẹ nấu cháo canh là cả nhà xúm xít, húp xì xụp trong cái gió biển se lạnh. Cái thú vị là ăn kèm với nem rán giòn tan, béo ngậy, một sự kết hợp “điên rồ” mà lại ngon đến lạ.
Nơi tìm: Quán Bà Hồng (51 Nguyễn Hữu Cảnh), Sơn Thu (Phan Bội Châu), Cháo Xát (11-13 Hà Huy Tập, Đồng Hới).
Giá “yêu thương”: 20k – 25k/bát.
Bánh Lọc + Bánh Nậm:
Bánh lọc Quảng Bình có cái “duyên” riêng, không lẫn vào đâu được. Cái lớp bột sắn trong veo ôm trọn con tôm đồng thịt chắc, điểm thêm chút mộc nhĩ thơm lừng. Ăn nóng hổi, chấm với thứ nước mắm chua ngọt, cay xé lưỡi thì ôi thôi, “tụt lưỡi” mất! Bánh nậm thì mềm mại như tấm lụa, gói ghém nhân tôm thịt đậm đà. Cứ mỗi chiều tan tầm, ghé một quán ven đường làm vài cặp bánh lọc, bánh nậm là thấy cuộc đời đáng yêu biết bao.
“Tọa độ” ngon: Mệ Xuân (Lê Thành Đồng), Hương Hoài (Lê Thành Đồng, Đồng Hới).
Giá “hạt dẻ”: 3k – 5k/cái.
Ram Đẻn:
Đây rồi, “ngôi sao” độc lạ của ẩm thực Quảng Bình! Con đẻn biển nhỏ xíu, thoạt nhìn có vẻ “nguy hiểm” nhưng khi lên bàn ăn lại trở thành món đặc sản “gây nghiện”. Thịt đẻn ngọt thanh, dai dai, chế biến đủ kiểu: ram giòn rụm, cháo thơm lừng, hầm sả ớt cay nồng… Riêng món tiết đẻn pha rượu thì cánh mày râu tấm tắc khen “bổ dưỡng”. Với tôi, nhâm nhi chút rượu tiết đẻn trong một nhà hàng ven biển, nghe sóng vỗ rì rào, là một trải nghiệm khó quên.
“Điểm danh” quán: Dọc đường Trương Pháp (Đức Hạnh, Phương Mận…), nhà hàng nổi trên sông Nhật Lệ (Bình Yên, Sóng Thần…).
“Hầu bao” cần có: Khoảng 200k-300k/đĩa.
Lẩu Cá Khoai:
Ai bảo cá khoai chỉ để cho gia súc? Đến Quảng Bình, bạn sẽ phải thay đổi suy nghĩ ngay. Thịt cá mềm như tan trong miệng, nhúng vào nồi lẩu chua thanh của cà chua, khế, thêm chút nấm, măng chua… rồi gắp ra ăn nóng hổi cùng rau sống đủ loại thì còn gì bằng. Cái thú vị của món này là chẳng cần “giữ kẽ”, cứ xuýt xoa, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
“Địa chỉ vàng”: Tương tự các quán hải sản đường Trương Pháp và nhà hàng nổi trên sông Nhật Lệ.
“Chi phí”: 300k – 400k/nồi.
Bánh Khoái:
Thoạt nhìn cứ ngỡ bánh xèo, nhưng bánh khoái Quảng Bình “chanh sả” hơn nhiều. Bánh to hơn, giòn rụm hơn, và đặc biệt là thứ nước chấm “thần thánh” – nước lèo sền sệt, béo ngậy, đậm đà. Cắn miếng bánh nóng hổi, vàng ươm, cuốn thêm chút rau sống, chấm đẫm nước lèo thì… “chết mê chết mệt”!
“Ghé thăm”: Bánh khoái Tứ Quý (17 Cô Tám), Cô Năm (13 Trần Hưng Đạo, Đồng Hới).
“Giá mềm”: Khoảng 30k/cái.
Bánh Bèo:
Với một đứa con của Đồng Hới như tôi, bánh bèo quê mình vẫn là “number one”. Chẳng cần tìm đâu xa xôi, cứ tạt vào một quán nhỏ ven đường, chén bánh bèo nóng hổi, thêm chút tóp mỡ giòn tan, chan thứ nước mắm cay cay ngọt ngọt… cái hương vị dân dã ấy sao mà thân thương đến thế.
“Quán quen”: Cô Vân (80 Lê Thành Đồng), dì Tiếp (27 Lê Thành Đồng), Tứ Quý (17 Cô Tám), cô Nhơn (Đồng Hải)…
“Ví tiền”: Chỉ khoảng 15-20k/dĩa.
Khoai Deo:
Cuối cùng, không thể không nhắc đến “viên ngọc” của đất Quảng Bình – khoai deo. Cái mùi thơm ngọt ngào, cái vị bùi bùi dẻo dẻo ấy cứ ám ảnh mãi. Để có được miếng khoai deo ngon lành, người dân nơi đây đã kỳ công từ khâu chọn khoai, phơi nắng đến ủ kín. Mùa đông lạnh, nhâm nhi miếng khoai deo với tách trà nóng thì còn gì ấm áp hơn. Mang gói khoai deo về làm quà là mang theo cả cái nắng gió, cái tình người của Quảng Bình.
Bạn thấy đấy, ẩm thực Quảng Bình đâu chỉ là những món ăn, mà còn là cả một hành trình khám phá văn hóa, con người nơi đây. Bạn đã sẵn sàng cho chuyến “food tour” Quảng Bình của mình chưa?
Cảm ơn bạn đã cùng tôi “nếm” thử hương vị quê nhà!